Thư gửi bà xã tương lai!
Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015
loading...
Sài gòn, ngày 12 tháng 11-2011
"Bà xã tương lai" thân mến!
Đầu thư anh cũng không có gì, chỉ xin chúc cho "bà xã" tương lai của anh luôn tươi tắn và rạng ngời tự tin như ngày đầu tiên chúng mình gặp gỡ. Vậy là cũng đã được một khoảng thời gian mình đã yêu nhau rồi "bà xã" tương lai nhỉ. Hôm nay anh mượn trang giấy này để nói lên một vài dòng cảm nghĩ của riêng mình, bản thân của một người.
Đã lâu rồi, từ cái ngày mà anh gặp "bà xã", thì có muôn vàng chuyện sẽ, đã và đang xảy ra xung quanh chúng ta. Anh cứ nghĩ, mọi chuyện sẽ im xuôi và trôi chảy như trong từng suy nghĩ của anh, nhưng chưa bao giờ nó chịu dừng lại như những gì mình nghĩ, mà nó luôn vượt ra khỏi tầm kiểm soát của một trong hai chúng ta.
Anh biết "bà xã" cũng không muốn điều đó xảy ra thì "bà xã" nghĩ anh lại muốn điều đó xảy ra sao. Mỗi khi như thế này, anh biết cả hai đều rất khó chịu, sẽ có những cảm nghĩ và những lập trường của riêng mình. Ai cũng giữ cho mình một cái lý lẽ để chứng minh điều đó mình không sai. Nhưng cả hai đâu biết rằng cứ như vậy thì cái lý lẽ ấy làm chết đi mọi chuyện.
Anh đã nói với "bà xã" từ khi chúng ta yêu nhau đến nay, thì có một trong số những lần mà anh cảm thấy mình rất vui và anh luôn thầm cảm ơn điều đó, "bà xã" có biết đó là lúc nào không?. Dù đó chỉ là một khoảnh khắc lướt qua thôi, nhưng với anh rất quý. Mặt dù, nó có như lời "bà xã" nói không thì anh vẫn thấy rất vui và cảm ơn vì những lời nói mà khi "bà xã" đã chia sẻ.
Và những lời nói ấy nó vẫn vang vọng trong anh. Anh luôn mong đó không phải là một lần, mà nếu nó là mãi như vậy thì anh sẽ vui, sẽ hạnh phúc đến nhường nào. "Bà xã" này! Hôm nay, chắc có lẽ "bà xã" cũng sẽ giống như anh, đi làm chỉ để làm cho trôi công việc, chứ thực chất chẳng biết mình đang làm gì có phải không?. Anh biết đêm qua, "bà xã" sẽ không ngủ ngon tí nào chưa kể đến sẽ còn ấm ức và từng giọt nước mắt đã lăn đầy trên hai đôi gò má kia nữa.
Nhưng anh cũng đâu ngon gì hơn trong giấc ngủ khi mãi cứ cảm thấy và đặt ra một câu hỏi vì sao?. Và vẫn với cái câu hỏi ấy, anh cứ đi tìm lời giải nhưng vẫn không thể nào lý giải được tại sao mọi chuyện vẫn cứ như mơ, vẫn đến rồi đi và để lại bao ngổn ngan bực dọc trong từng suy nghĩ. Càng ngày, mâu thuẫn lại cứ càng lớn dần lên, vì sao vậy? những lúc như vậy, thật sự nó khó chịu vô cùng.
Trước kia, anh thấy mình đã sai, nhưng sau những chuyện ấy, anh thấy mình đã biết hơn rất nhiều, anh nghĩ những chuyện như vậy có gì đâu mà "bà xã" lại làm cho nó quan trọng lên đến như vậy chứ. Anh đâu có gì khác để mà "bà xã" phải suy nghĩ, và gán cho anh một điều như vậy chứ "bà xã". Mỗi khi bên "bà xã", "bà xã" có biết không, anh thấy sợ lắm, dù mình không làm gì là mờ ám cả. "Bà xã" biết không, anh ước gì thay vào những sự tò mò để đi tìm một vài số điện thoại lạ, một vài tin nhắn lạ, và một vài cuộc gọi lạ từ trong điện thoại của anh để rồi lại đặt cho mình bao nhiêu câu hỏi và đi tìm lời giải đáp cho những câu hỏi ấy. Anh thấy sợ nó thật sự. Ước gì, thay vào nó là sự hỏi han ân cần của "bà xã" giành cho anh, như vậy thì còn gì vui hơn chứ. "Bà xã" nói rằng, em thấy anh chỉ có yêu em thật sự yêu em chỉ trong một khoảng thời gian, vậy tại sao "bà xã" không thể dựa vào cảm nhận ấy để cho anh biết được ngoài những lúc đó thì tình yêu anh dành cho "bà xã" là gì đi.
Chúng ta cũng đều đã lớn rồi, cũng biết những việc gì là có quá đáng lắm hay không mà, đâu phải cứ bước đi vài bước thì lại dừng lại, nhìn về mọi thứ trước khi để bước tiếp như thế này chứ, anh đâu muốn vậy, mà có chắc gì "bà xã" lại muốn đều đó chứ, đúng không?. "Bà xã" đừng cho mình một cái vỏ bọc cứng cáp bằng những từ ngữ đã một lần làm đau ấy quấn lấy tấm thân mình, đừng làm cho tấm thân mình bị đau khi mới nghe nói đến những điều ấy. Mối quan hệ mà anh đang có, nó không giống như cái vỏ bọc mà "bà xã" luôn mang theo bên mình đâu. Cuộc sống, hãy để mọi vật xung quanh trở nên gần gũi, nhưng phải biết nó gần gũi đến mức nào và phải biết dừng lại ở một sự gần gũi có giới hạn ấy. Và nó sẽ là vậy đó, đừng gắng cho nó thành một điều khác để rồi phải khổ cho cả hai. Anh yêu "bà xã", nhưng đừng làm anh trở thành một đứa trẻ con trong lòng "bà xã" trước những mối quan hệ so với bên ngoài "hãy cho anh một chút bầu trời, vì anh vẫn biết mình phải làm gì trong cái bầu trời ấy" "bà xã" ạ!
(.... và tiếp theo đây là những gì "bà xã" suy nghĩ ... )
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét